Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 147: Thức tỉnh?




“... Coi bộ chiêu ‘Thú Thần Hống’ vừa rồi cũng không đơn giản như mình tưởng!” Híp mắt nhìn con ma sói chỉ còn nửa người, Ye Jian lẩm bẩm. Từ cuộc giao kích vừa rồi, Ye Jian đã xác nhận lại suy đoán của mình. Con ma sói này hẳn là sản phẩm của một pháp thuật hoặc một nghi thức cao cấp hơn, mà không phải chỉ là phép ngưng hình tầm thường như cậu tưởng.

Sức mạnh tinh lọc là linh lực có độ thần bí tối cao, trên đời này không có thứ gì mà nó không thể tinh lọc được, nếu có thì cũng là do cấp bậc cậu không đủ chứ không phải là do nó. Mà hiện tại, cậu là một thần linh ba chữ số, vậy thì theo lý thuyết, sức mạnh tinh lọc của cậu có thể tinh lọc tất cả mọi thứ có trong thế giới này.

Ấy vậy mà mới vừa rồi, sức mạnh tinh lọc của cậu lại bị thất thủ, thất thủ trước một sản vật thuộc về thế giới này.

Chuyện này có thể nói là bất thường vô cùng. Phải biết rằng nếu xét theo thực lực, thì chủ nhân của con ma sói là Hazārofu ngay cả xách giày cho cậu cũng chẳng xứng nữa là đánh ngang tay. Đây là sự cách biệt giữa trời và đất, giữa thần linh ba chữ số và sinh vật dưới ba chữ số. Không phải ai trên đời này cũng có thể bug như cậu được đâu.

Nhưng mới vừa rồi, một thú nhân như vậy lại giành được ưu thế rõ ràng trước cậu trong một cuộc giao kích công bằng.

Con bạch hổ được cậu tạo ra từ sức mạnh tinh lọc không những không thể tinh lọc sạch con ma sói do đối phương tạo ra, mà ngược lại chỉ có thể khiến đối phương trọng thương, còn mình thì hoàn toàn bị xé nát.

Tồn tại tức hợp lý. Nếu như đối phương không mạnh bằng cậu, nhưng thứ đối phương tạo ra lại có thể xé nát sức mạnh tinh lọc của cậu, vậy thì thứ đối phương tạo ra tuyệt đối không phải là hàng phổ thông.

Vậy vấn đề ở đây là, nếu con ma sói này trâu bò như vậy, vậy thì tại sao Hazārofu có thể triệu hồi được?

Chẳng lẽ cắn thuốc kích thích sao?

“Dùng huyết mạch của tổ tiên làm cơ sở... Triệu hồi thần thú sao?” Vừa rồi, trong lúc mất kiểm soát, Hazārofu đã vô tình tiết lộ ra rất nhiều thông tin, và dựa theo những gì mà Ye Jian nghe được, cậu đại khái có thể suy luận ra một phần của sự thật.

Nói cách khác thì con ma sói này không phải là do Hazārofu tạo ra, hắn chỉ đơn thuần mượn huyết mạch của bản thân để gọi nó ra mà thôi. Huyết mạch mới là chính yếu, còn tất cả những thứ khác đều chỉ là phụ.

‘Huyết mạch của tổ tiên’, nếu nói như vậy thì liệu có thể hiểu rằng: Con ma sói trước mắt này là tổ tiên của Hazārofu không? Hay nói chính xác thì hình hài của con ma sói này chính là hình hài của tổ tiên hắn? Con ma sói này, hẳn là một thứ gì đó tương tự với hình chiếu của tổ tiên Hazārofu. Hazārofu lợi dụng huyết mạch của mình để làm cầu nối, kêu gọi ý chí hoặc là di chí của tổ tiên, rồi dùng ma lực để ngưng tụ thân thể cho di chí đó?

Được rồi! Đã hiểu! Thảo nào mà sức mạnh tinh lọc của cậu thất bại trước mặt của thằng này, hóa ra là do thằng này đánh không lại nên mời ông tổ của mình ra đánh nhau thay cho hắn nha.

Nghĩ tới đây, trong lòng của Ye Jian cũng khẽ run lên một chút. Chỉ là hình chiếu, hoặc nên nói là di chí mà đã mạnh tới như vầy, nếu vậy thì bản thể của con ma sói này khi còn sống mạnh tới bao nhiêu? Coi như chỉ là dự đoán một cách bảo thủ thì tối thiểu cũng phải là ba chữ số.

“Ta nói, hóa ra ngươi là thành viên của tộc người sói sao? Vậy mà ta tưởng rằng ngươi với tổ tiên của người đều là thành viên của tộc chó chứ? Ngươi lớn lên cũng quá làm mất mặt của tổ tiên mình đi? Sao ta nhìn ngươi từ đầu tới đuôi chả có chỗ nào giống sói hết vậy? Nhìn kiểu nào đi nữa thì cũng giống như chó vườn chứ? Gien của ngươi bị đột biến à?”

Trong cơn rung động, Hazārofu đột nhiên nghe được Ye Jian nói như vậy, hắn sững sờ. Sau đó, dường như bị đâm trúng vảy ngược, hắn lập tức mất đi lý trí, hai con mắt màu đỏ quạch của hắn bắn ra vẻ phẫn nộ, hỗn loạn và điên cuồng.

“Dám... Dám sỉ nhục tổ tiên của ta... Còn dám sỉ nhục huyết thống của ta! Giết ngươi! Giết ngươi! Giết ngươi! Hống hống hống hống hống hống hống hống hống rống ———— chết đi! Thằng nhãi!!!! Thú Thần Hống ————!!!!”

“Ậy? Chuyện gì xảy ra?”

Thấy Hazārofu đột nhiên nổi điên, Ye Jian có chút chả hiểu ra sao. Chặt hắn một tay hắn cũng không mất lý trí, vậy mà mới nói thật một câu thì đã mất kiểm soát rồi. Cái quái gì? Chẳng lẽ đây chính là ‘lời thật mất lòng’ mà người ta thường nói sao?

Hiển nhiên rằng Ye Jian không thể nào hiểu được, hoặc nên nói cậu chẳng buồn đi tìm hiểu, rằng việc sỉ nhục Thánh Ala trước mặt một lũ cuồng tín đồ + phần tử cực đoan thì sẽ có hậu quả như thế nào. Hơn thế nữa, cậu còn vô tình đâm trúng một chỗ đau vô cùng chí mạng khác trong lòng Hazārofu.

Nhìn con mắt đỏ quạch đang long lên sòng sọc, cùng với khí đen đang cuồn cuộn tuôn ra đầy vẻ bất ổn định từ trên người đối phương, Ye Jian dám khẳng định là con chó này hoàn toàn điên rồi.

Ma sói màu đen lại một lần nữa hiện thân, chỉ là do trước đó bị tinh lọc mất một nửa nên lúc này trông nó khá là hư ảo, cứ như là chỉ cần một cơn gió thổi qua thì sẽ bị thổi tan.

Bất quá, nói như vậy không có nghĩa là cậu có thể xem thường nó, mà trái lại, cậu cảm thấy mình cần cẩn thận hơn; Vì từ trên người của ma sói, cậu cảm nhận được một luồng hung tính mà trước đó nó không có. Khí thế hung tàn này, đây là khí thế của những con quái vật chỉ xuất hiện trong ngày tận thế, khí thế đồ thần diệt phật thảm sát chúng sinh.

Khí thế này của ma sói cho Ye Jian cảm giác rất là quen thuộc. Hình như lúc trước cậu đã gặp nó ở đâu rồi, tuyệt đối là gặp rồi, hơn nữa không chỉ một lần.

“Cmn!? Thằng này chẳng lẽ là ————” Một khả năng chợt lóe lên trong đầu của Ye Jian khiến cậu giật mình kinh hãi, chỉ là hiện giờ, cậu đã không có thời gian để nghĩ tiếp nữa, bởi vì con ma sói màu đen đã phát ra tiếng gầm thét và phóng về phía cậu rồi.

Mang theo những luồng sóng đen cuồn cuộn, đối phương lao về phía cậu.
Nghĩ tới giả thiết kinh khủng vừa lóe lên trong đầu mình, sắc mặt của Ye Jian trở nên nghiêm túc. Nếu thật sự là tốn tại kia, vậy thì cho dù chỉ là hình chiếu, cậu cũng không được phép chủ quan.

Hào quang trắng noãn lập tức bao trùm lấy toàn bộ cơ thể của Ye Jian. Không chút chủ quan, Ye Jian lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu nghiêm chỉnh nhất.

Sức mạnh bắt đầu cuộn trào trong cơ thể. Đôi mắt bắn ra những tia sáng lạnh lẽo; Ye Jian vặn eo, co quyền, rồi tung ra một đấm. Sức mạnh hủy thiên diệt địa của một vị thần ba chữ số không hề giữ lại mà bùng ra từ trong nắm đấm của Ye Jian.

Bành!

Một tiếng nổ nhỏ vang lên, ngay trong tích tắc hai bên chạm vào nhau thì sức mạnh Tinh Lọc đã bị xé rách. Thế nhưng, ngay sau đó, sức mạnh vô hình đã phóng ra và nghiền nát cơ thể của ma sói.

Thế nhưng, dường như đã hoàn toàn mất lý trí, thân hình tựa như một ngọn núi nhỏ của Hazārofu chợt hiện ra và lao về phía Ye Jian ngay sau khi ma sói bị sức mạnh của Ye Jian tiêu diệt.

Cánh tay trái còn sót lại bùng lên ánh hào quang màu xanh đen, sức mạnh khai sơn liệt thạch phát ra và nện thẳng về phía Ye Jian.

“Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, Ye Jian đưa tay và bắt lấy nắm đấm của Hazārofu.

Không hề giữ lại, sức mạnh khủng bố mà Ye Jian đã nhận được từ Azi Dahaka, mãi cho tới tận bây giờ, cậu vẫn không thể nào hoàn toàn khống chế được. Loại sức mạnh nằm ngoài quy tắc này, không phải nói muốn khống chế là có thể khống chế.

Giống như là một thước phim quay chậm, cánh tay sắt thép thô nhám to như thùng nước của Hazārofu, ngay khi vừa tiếp xúc với bàn tay của Ye Jian, thì lập tức nát bấy từng tấc từng tấc một, mãi từ nơi hai bên tiếp xúc lên tới tận vai.

“Híz-khà-zzz hống hống hống hống hống hống hống hống hống rống rống ————————!!!!!!!!!!!”

Đau đớn kịch liệt khiến cho Hazārofu phát ra tiếng gầm thét thê thảm nhất.

Thế nhưng, liền sau đó, Hazārofu lại đột nhiên làm một việc khiến Ye Jian vô cùng ngoài ý muốn.

“Ta chính là quân chủ từ ngoài tới của tộc người sói. Ta chính là vị vua tương lai của tộc thú nhân. Ta, Goran • Hazārofu không cam lòng! Tại sao? Tại sao lại là con riêng... Ha ha ha ha ha ha... Chó... Chẳng qua chỉ là chó vườn... Ngaoooooo!!!!!!!!”

“Hả?”

Trong sự kinh ngạc của Ye Jian, cơ thể khổng lồ dài hơn 10m của Hazārofu lại một lần nữa bắt đầu bành trướng, đồng thời ngay sau đó, tất cả ma lực màu đen đều nhanh chóng rút vào trong cơ thể của Hazārofu.

“Mẹ nó!!!” Mắng thầm một tiếng, Ye Jian lập tức dịch chuyển không gian và chắn ở trước mặt của hai anh em nhà Akatsuki cùng thiếu nữ ma cà rồng Liana.

Sức mạnh bùng lên, một lớp kết giới dày vài chục tầng lập tức được dựng lên che chở cho cả bốn người.

Ngay khi cậu vừa làm xong việc này, một vụ nổ kinh thiên động địa lập tức xảy ra, khiến cho toàn bộ khu di tích đều ầm ầm sụp đổ.

Tự bạo! Hazārofu tự bạo. Với uy lực của vụ tự bạo này, nếu không có gì ngoài ý muốn thì khu di tích này tuyệt đối sẽ không giữ được. Thế nhưng xin đừng quên rằng, trong căn phòng đá mà năm người đang có mặt hiện giờ, không phải chỉ có bốn người Ye Jian cùng với Hazārofu.

Dường như bị tiếng ồn đánh thức, chiếc quan tài băng mà công chúa điện hạ đang nằm ngủ bỗng nhiên bùng lên một luồng hào quang màu băng lam.

Ánh sáng màu băng lam lướt qua, và chỉ trong khoảnh khắc, vụ nổ đã bị cản loại, toàn bộ khu di tích đều chìm trong băng giá.

“Híz-hà-zzz ~~~ Thật lợi hại! Ngay cả kết giới của mình cũng bị đóng băng luôn!” Dùng ngón tay gõ gõ kết giới nửa hình cầu đã bị đóng băng, Ye Jian chậc lưỡi đầy kinh ngạc, sau đó trên mặt cậu lộ ra sự vui vẻ.

Mặc dù khá đáng tiếc vì không thể lấy được ký ức của Hazārofu, thế nhưng có thể ép cho vị kia lộ diện, vậy cũng xem như là đáng giá.

Convert by: Strauss